Thời gian, người đâu trong mênh mông cõi này?
Thì tôi vẫn đây thôi, một dòng trôi vĩnh cữu
tôi hát rong những sớm mai vàng
không níu kịp cánh diều khi mặt trời chín đỏ
tôi mải mê vườn cỏ non
rồi mắc kẹt trong lùm tóc người già
tôi theo những dấu chân trẻ con
và trượt ngã trong những hốc mắt
tôi ngủ vùi trong rừng cúc thu vàng
mơ những đoá phù dung.
Thời gian, người nói gì không trước bến bờ này
một lời tiễn đưa, một câu hò hẹn?
Khoan, hãy lắng nghe
tiếng rạn nứt của chiếc bình gốm mùa thu
tiếng thạch sùng và tiếng tóc
để nói lời những chiếc lá khô cong
lời những mạch nước sâu dưới những tầng rễ
lời gió xoáy đỉnh đầu, lời bão trong lồng ngực
lời ru ru những cánh thu về.
Thời gian, rồi người sẽ về đâu?
Tôi men theo những dấu chân
trên lớp phù sa thấp thỏm hy vọng
tìm về cội nguồn hạnh phúc và khổ đau
một chiều bình yên sau cơn lũ
gió trôi qua những khuôn mặt nát nhàu
gió vẫn thế, mà cánh đồng giờ không phải thế
xác xơ nghiêng về phía biển những thân cây
tôi lặng lẽ dâng hương vào nơi nhoà nước mắt
chợt giật mình, hương khói biết về đâu.
Thời gian, người mơ gì kia?
Đã là đêm thứ bao nhiêu rồi nhỉ
tôi nằm nghe tiếng lá chạm bên thềm
đằng sau cơn lũ là phía trước mùa xuân
hòn than ủ dưới tro tàn âm ỉ cháy
nhân chứng cùng tôi giữa hai bờ thế kỷ
là cội mai vàng sau bão, để làm tin.